Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2013

Tôi bị vô sinh vì phá thai quá nhiều

Hôm nay tôi viết ra đây những lời này như một sự hối lỗi, ăn năn vì đã làm bao nhiêu điều sai trái suốt thời gian qua. Một người phụ nữ như tôi cho tới giờ phút này, nếu phải chịu đau khổ có lẽ cũng là quả báo. Tôi đã quá sai lầm và nông nổi khi hủy hoại đi bản thân, hủy hoại đi máu mủ của mình.
Người ta khao khát làm mẹ không được, còn tôi lại đang tâm phá hủy đi đứa con của mình. Không chỉ một lần, tôi còn hai lần lần tước đi quyền làm con của đứa trẻ, và quyền làm mẹ của tôi.

Tôi yêu 3 năm, khi tình yêu đã chín muồi, tôi đã quyết định sống thử trước sự cám dỗ của bạn trai. Anh hứa hẹn sẽ cùng tôi thề non hẹn biển, sống chung với nhau để lo lắng cho cuộc sống của nhau dễ dàng hơn. Khi cả hai công việc cùng ổn định thì tính tới chuyện cưới xin, cũng là để tích chút vốn liếng. Nghe lời nói ngon ngọt của người tình, tôi gật đầu đồng ý. Cuộc sống mấy năm của chúng tôi có nhiều thăng trầm, đôi lúc có cãi cọ, nhưng rồi lại làm lành.


Ăn ở với nhau như vợ chồng, chúng tôi cũng không còn ngại hàng xóm láng giềng bên xóm trọ. Tôi đã nhiều lần dùng các biện pháp tránh thai, nhưng có lúc quên, hoặc không để ý nên đã có thai hai lần. Và hai lần đó tôi đều phá bỏ vì sợ, gánh nặng cơm áo gạo tiền đè lên vai hai đứa, con cái ra chưa đủ sức gánh vác. Dù đau đớn vô cùng nhưng tôi buộc phải làm vậy vì công việc còn rất nông bông.

3 năm trôi qua, khi cuộc sống khấm khá hơn, công việc ổn định hơn, chúng tôi quyết định mang bầu. Nhưng lúc này, tôi chờ mãi không có tín hiệu mang thai. Tôi mong ngóng từng ngày, thuốc thang đủ thứ và nghĩ về hai sinh linh bé nhỏ tôi đã ruồng bỏ. Phải chăng đây là quả báo của tôi?

Tôi mệt mỏi đau khổ lắm, chán nản lắm. Có phải vì sai lầm trong quá khứ mà tôi không thể làm mẹ nữa? Bác sĩ nói tôi đã phá thai nhiều lần nên bây giờ rất khó có con. Hi vọng rất mong manh. Tôi khóc ròng suốt mấy ngày, vô cùng ân hận vì tất cả những gì đã xảy ra. Tại sao ông trời lại bất công với tôi như thế. Nhưng nghĩ lại, tôi nào được phép trách ông trời. Chỉ vì tôi đã sai lầm, tự tước đi quyền làm mẹ của mình mà thôi.

Biết tôi khó có con, anh bắt đầu lạnh nhạt. Anh không còn quan tâm tôi như trước, có thái độ khó chịu với tôi mỗi lần tôi khóc. Tôi không hiểu được điều gì đang xảy ra trước mắt vì thấy tuyệt vọng vô cùng. Nếu có một ngày anh cũng rời xa tôi, chắc tôi không sống nổi. Nhưng ai đoán trước được tương lai, nếu không thể có con, có lẽ anh sẽ bỏ tôi ra đi thật. Tôi ân hận quá rồi.